| webmaster_123 CHỦ TỊCH TẬP ĐOÀN
| Nhấn Vào Đây Để xem Thông Tin về thành viên này | | TÊN THẬT : HUỲNH TẤN LÔC SỞ THÍCH : CHƠI GAME
CHÉM LỘN Giới tính : Tổng số bài gửi : 245 Cổ phần : 274950 Danh tiếng : 300 Birthday : 12/09/1993 Tham gia ngày : 04/12/2009 TUỔI : 30 Đến từ : viet nam NGHỀ NGHIỆP : hoc sinh |
|
|
| Tiêu đề: Truyện ngắn - Bất ngờ 13/12/09, 06:35 pm | | | | | | | First topic message reminder :
Tên truyện : Bất ngờ… Tác giả: Sao Băng ____________________________Tập 1 Tôi, một đứa con gái tính nóng như lửa, cố chấp nhưng lại đa cảm. Tôi, bị bọn bạn nói là vô cảm, bọn nó đâu hiểu gì về tôi mà nói thế. Nói thế có lẽ là vì tôi chưa từng có mối tình nào quá 2 tuần chăng?? Tôi đã cặp kè với nhiều người, nhưng nói thật chẳng ai là thật lòng. Như vậy cũng có nghĩa là tôi chưa có tình đầu, có nghĩa là chưa có mối tình vắt vai nào sất. Đối với một con bé như tôi, chẳng tin vào tình yêu vĩnh kửu hay là cái gì giống như thế chẳng hạn. Tôi thực tế. Tôi không xấu, nói chung là nhìn được, dễ thương kiểu hàn quốc (theo mấy thằng bồ tôi nói) vì mắt tôi là mặt một mí, da trắng. Có lẽ là chẳng ai mà tôi quen trắng bằng tôi cả. Không ngoa đâu!!! Và có lẽ như mọi người nói, tôi thay bồ như thay áo, kưa kẩm la liếm giỏi. Nhưng tôi không cho là thế, tôi đâu có kưa kẩm la liếm ai đâu. Bọn họ tự đến làm quen. Tôi nghĩ, quen bt cũng đâu mất mát gì. Rồi họ cũng chẳng chịu nổi cái tính thất thường mưa gió của tôi mà ra đi thôi. Nhưng có lẽ, chỉ có “hắn” là chịu đựng được tôi. Chắc là do chịu đựng từ bé chăng?
“Hắn” là con trai của ông bạn thân của bố tôi, tên Huy, bằng tuổi tôi, con nhà giàu, đương nhiên, hắn được nuông chiều, nhưng riêng với tôi, hắn chẳng đáng một xu, đơn giản là vì tiền đó đâu phải hắn làm ra. Nhà tôi cũng không phải nghèo, nói chung là đủ để chu cấp những yêu cầu vớ vẩn của tôi và ông anh trai “quý hoá” (toàn vào hùa với hắn để bắt nạt tôi). Nhưng tôi không như hắn, tôi cũng biết giúp bố mẹ một số việc vặt. Hắn, nói thật là đần. Hắn đến nhà tôi mà tự nhiên như là nhà hắn ấy, ít nhất cũng 4 ngày/tuần. Và nhất định hắn đến là chỉ để gặp ông anh cuả tôi thôi. Chả là, hồi lớp 3, ba hắn mua cho hắn cái máy vi tính, mà hắn thì quá ngu để có thể sử dụng nó. Và anh tôi nghiễm nhiên trở thành “sư phụ” hắn (theo cái cách mà hắn gọi anh tôi) để dạy hắn tất cả những “chiêu” cơ bản để đối phó với cái máy vi tính. Hắn ở lại nhà tôi 1 tuần liền. Điều đó làm tôi chẳng thích thú gì. Nói trắng ra là khó chịu.Thêm vào đó, nhà tôi đi đâu, bố tôi cũng đều gọi gia đình hắn đi cùng. Lúc nào cũng thấy cái bản mặt hắn quanh tôi, bực thấy mồ. Hắn béo tròn lu lu, mặt lại ngô nghê, nói thật là đi chung với hắn, ngại!!! Vì thế tôi thích bắt nạt hắn. Hắn cũng đốp chát lại tôi đó, nhưng thua nhiều hơn thắng. Nhưng nhiều khi tôi không thể đốp chát lại hắn, tôi đành dùng độc chiêu thôi. Lúc đó, tôi sẽ gọi baba yêu quý của hắn là “bố chồng” một cách ngọt mà mắc nghẹn lun. Thế là đủ để chọc tức hắn.Tôi không phải là thực sự ghét hắn, đơn giản vì tôi và hắn bị gán ghép. Tôi ghét cái kiểu đó của mọi người. Ba mẹ tôi và ba mẹ hắn còn sắp xếp cho hắn và tôi học chung trường cho đến hết cấp 3, không những thế, lại còn cùng lớp mấy đau sờ cau Nhưng thôi, hậm hực ngần ấy năm là quá đủ với tôi.
Hồi mới vào cấp 3, hắn, không biết từ lúc nào, đã đẹp trai hẳn ra (ba má hắn rất đẹp mà!!) thành hot boy hẳn hoi nha!!! Tôi cũng là hot girl chứ bộ. Tôi được trời ban cho cái dáng thanh thanh và cao ráo, da trắng, mặt nhìn cũng baby. Hắn, được nhiều cô bám riết nhưng cũng như tôi, hắn chỉ qua đường thôi. Hắn thay bồ còn nhanh hơn tôi nữa, nhiều khi còn cùng lúc 3-4 cô. Nhưng tôi chẳng thấy ở hắn cái điểm nào gọi là tốt đẹp để các "em" nghía cả, đẹp trai thì lại càng hok, có lẽ vì tôi nhìn cái bản mặt đó “chai” rồi. Tôi thấy Long học cùng lớp tôi còn đẹp trai hơn nhiều ấy chứ!! Long không phải là hot boy nhưng cũng là cool boy chẳng hạn, tôi bị hớp hồn ngay từ cái lần đầu tiên Long tới làm quen với tôi, rất nhẹ nhàng, tinh tế và đầy nam tính. Long cũng được nhiều em nghía lắm chứ!!! Nhưng có lẽ vì nhà Long không giàu bằng nhà hắn để có thể chiều các “em”. Còn một điểm nữa ở hắn mà làm tôi ngạc nhiên đến phát sợ. Từ hồi cấp hai, hắn học giỏi hẳn lên. Có lẽ là do tôi học sút đi nên cảm thấy thế chăng??!! Cái Linh, con bạn tôi, kết đậm hắn mới chết. Nhiều lúc tôi nghi ngờ tình bạn của nhỏ quá!! Có khi nó làm quen với tôi để bảo tôi giới thiệu nhỏ cho hắn ~.~ Nhưng thôi, chấp làm gì, mệt hơi.
Có hôm, nhỏ còn ngây thơ hỏi những câu vớ vẩn làm tôi phát bực:
- Mi có thích Huy không đó??!! Ta sợ mi dành của ta lắm
- Mi hâm thiệt rồi, ta mà thèm thích thằng cha đó á!! Không xứng đáng lau chân cho ta đâu. Còn nữa, hắn lại hâm hâm, chập chập, đơ đơ…chả có tí ưu điểm nào hết – Tôi gắt lên với nhỏ, cái vấn đề này nhỏ đã hỏi tôi cả chục lần rồi,…à, không có khi lên đến cả trăm ý!!!
Rồi, hắn kia, đứng ngay sau lưng tôi, đập bộp quyển vở vào đầu tôi.
- Điên à!! – Tôi quay ngoắt lại, hét ầm lên với hắn~.~
- Chả hiểu ai điên, tôi không đụng chạm gì đến cô hết. Vì thế, đừng có lôi tôi vào mấy cái chuyện tám vớ vẩn của các cô, và cũng đừng có chửi tôi như thế. Bực thấy mồ - Hắn hậm hực đi ra khỏi lớp.
Nhỏ Linh thì đang cúi đầu liếc nhìn hắn đi ra. Nhỏ thích hắn như phát điên ấy!!! Lúc nào cũng bắt tôi kể truyện về hắn hổi nhỏ, còn tôi thì chẳng thích mấy cái chuyện đó xíu nào, vớ vẩn hết sức. Hắn và tôi ở lớp cũng bị gán ghép nữa ~.~ Thật là khó chịu. Hắn và tôi ở lớp vẫn cãi nhau như cơm bữa. Có lẽ phải nói là một ngày không cãi nhau là mưa to, bão lớn. Một điều may mắn nữa là tôi không ngồi cạnh hắn, tôi ngồi cạnh Long...đúng là trời còn có mắt mà!!
Về đến nhà, ông anh tôi nhảy bổ ra làm tôi thót tim với cái tin…ổng mới đỗ đại học. Ba mẹ tôi thì vui hết cỡ rồi. Còn tôi, đương nhiên là vui nhưng không hết cỡ được sau khi nghe ba tôi tuyên bố “hùng hồn”. Đoán đi!!! Tối nay, gia đình tôi…sẽ đi ăn ngoài…cùng với gia đình hắn. Nghe đến đó cũng đủ hiểu là tôi không thể vui được nữa!!! Mẹ tôi cứ như loạn lên. Nào là giục tôi tắm rửa, trang điểm này… Hết chịu nổi. Đâu phải tôi đỗ đại học đâu mà cần chi mặc đẹp với trang điểm, thiệt tình. Nhưng tôi cũng không để hắn chê tôi luộm thuộm đâu. Đương nhiên là phải mặc đủ để thấy tôi không như thế!! Cũng chẳng cần nhiều, chỉ cần một chiếc áo thun, quần jeans ngố, một đôi giày búp bê màu trắng, tóc lệch, phất chút phấn hồng lên má…Thế là ổn rồi!! ___________________________Hết tập 1
_____________________________Tập 2 Ba má tôi cứ giục cuống cả lên. Tôi xuống chậm một xíu là bị la liền. Vừa bước xuống cầu thang…
- Nhanh lên, lề mề quá!!! – Ông anh zai tôi càu nhàu
- Biết rồi, làm gì mà cuống lên thế!! – Tôi đốp lại bằng vẻ mặt khó chịu
- Thôi, chả rảnh để cãi nhau với mày, lên xe tao trở.
Buổi tối mùa hè ở hà nội, oi bức đến phát sợ, cũng như tôi bây giờ, đang bốc hoả đây!!Tôi chợt nghĩ: “Thoáng chốc, anh tôi đã vào đại học, tôi cũng chẳng còn bé bỏng gì nữa. Thiếu nữ rồi nhỉ??!!” Hì, tôi đang tưởng tượng, khi ông anh trai tôi cưới vợ sinh con thì sẽ thế nào nhỉ, mặt non troẹt mà!! Chắc bớt phát hoả rồi ^^ Oh, đến nơi rồi,…tôi chạy ra chỗ gia đình hắn đứng, nhí nhảnh chào “ba mẹ chồng tương lai”.
- Con chào ba mẹ ạ!!! – Tôi cố ngân dài từng chữ đó ra cho hắn nghe thấy
- Con bé này mạnh mồm ghê hén!! Lớn lên mà nuốt lời là ba không tha đâu đó!! – Ba hắn cười phá lên, cốc vào đầu tôi
- Hổng dám đâu!! “Chồng” con đẹp trai thế kia cơ mà!! Con đâu ngốc mà chạy ạ – Tôi quắc mắt nhìn hắn, trả lời ngọt lịm
- Thôi, dô trong đi. Chưa ăn mà đã mắc nghẹn rồi đây!!! - Hắn bám lấy anh tôi, đi vào trong Tôi vừa đi vừa rủa thầm hắn.
Bữa ăn này cũng chẳng khác gì các bữa khác. Chỉ khác là ba mẹ tôi cười quoắc hết cả ra kìa!! Ông anh trai thì dửng dưng ngồi nghe nhạc với hắn. Tôi lườm hắn với ánh mắt “dịu dàng” hết sức, cười khẩy, tôi lấy đũa gắp thức ăn cho “ba chồng tương lai”.
- Ba ơi ba!! Ăn đi ba, hôm nay phải ăn thật nhiều để mừng cho anh con chứ!! Mà ba quản lí “chồng” con cẩn thận nghen. Không là con mất chân làm “vợ” Huy là con không tha cho ba à nghen!! – Tôi giả vờ mặt xị lại
- Hà hà, thế ở lớp có ai tăm tia con trai cưng của bác hả con??
- Thế thì ba hok biết rồi!! “Chồng” con nhiều bồ lắm à nghen, chẳng hiểu có đến lượt con là vợ không nữa hà
- Vớ vẩn, con dâu bác phải là con. Nó có đứa nào cũng kệ!! – Ba hắn lấy tay ấn nhẹ vào trán tôi
- Hì hì, yêu ba quá!! – Tôi vòng tay qua cổ ba hắn, quay sang nhìn hắn cười “nham hiểm”. Hắn lấy tay bịt cái tai còn lại. Tay kia gắp thức ăn. Nhìn muốn đấm à!!
- Ăn nhiều dzô đi Huy, dạo này thấy gày đi ha!! – Ba tôi nhìn hắn nói
- Đúng đó, hồi trước béo tròn trông dễ thương. Giờ lại cao ráo đẹp trai ghê hén - Mẹ tôi cười cười, tay gắp thức ăn cho hắn, mồm khen hắn lia lịa =.=!!
- Dzạ, tại Liên “chăm sóc” con ở lớp tốt quá nên thế đó ạ!! - Hắn cười đểu với tôi
- Ha ha, hai đứa này!! Cứ lườm nguýt nhau như kẻ thù thì lấy kiểu gì?
Ba hắn và ba tôi cười lớn, tôi cũng chẳng thèm nói thêm nữa!!À mà, sao dạo này, mặt hắn phải dày thêm mấy phân hay sao ấy!! Nói chuyện cũng ngang như tôi hà. Nghe hắn xưng “con” với ba tôi mà tôi rùng mình nè, da gà da vịt nổi hết lên oy. Ăn cũng mất ngon lun ...Phù, tốt rồi, tiệc tàn rồi!! Đỡ phải nhìn thấy cái bản mặt hắn. Nhưng mà…
- Ba ơi, hay để con trở “vợ” con nghen!! – Hay nói với ba hắn mà nhìn tôi cười hoài nè!!
- Ừ, đi cẩn thận đó!! – Ba hắn căn dặn
Tôi đã nói rồi nhỉ??!! Nhà hắn giàu nên mới lớp 10, hắn đã có một con PS màu xanh ngọc trở mấy em lướt phố rồi. Nhưng mà, tôi chợt nhận ra, hắn…đòi trở tôi là có ý đồ rỳ đây!! Úi cha, giao tính mạng cho hắn thì chỉ có đường…vào bệnh viện khám tim thôi. Tôi cười gượng, nhăn nhó từ chối.
- Thôi, “chồng” ạ!! – Tôi cầm lấy cánh tay hắn, bấu một cái thiệt đau. – “Chồng” đi một mình đi. “Vợ” đi với anh “vợ” được rồi, hì hì
- Hì hì, “Vợ” cứ ngại. “Vợ chồng” mà, ngại gì, phải không??!! - Hắn hất nhẹ tay tôi ra, quắc mắt nhìn tôi.
- Hà hà, thôi đi hai đứa, Liên để Huy trở về đi. – Ba tôi thì thầm vào tai tôi
- Hả??!! Ba định… cho con vào bệnh viện hả?? – Tao quay ngoắt sang nói nhỏ để ba đủ nghe, mà răng tôi như nghiến vào lưỡi rồi nè
- Hì hì, “vợ” yên tâm, “chồng” đi “chậm” mà!! - Hắn tiến lại gần chỗ tôi đứng, quàng tay, ghì chặt vai tôi.
Tôi biết là hắn dai lắm mà, như ông “sư phụ” của hắn dzậy!! Muốn gì là phải có bằng được mới thôi. Tôi cắn răng đi cùng với hắn vậy =.=!!
- Thôi, “Vợ” sẽ đi với “chồng”, hìhì – Tôi cười méo xẹo cả mặt, giựt mạnh tay hắn xuống!!
- Thế thì đi nào “vợ”!!
Hắn kéo tay tôi lên xe, vứt cho tôi cái mũ bảo hiểm. Hắn vặn ga phóng vù ra đường cái.
- Nè, tự nhiên “tốt bụng” quá ha??!! – Tôi vặn vào xương sườn hắn
- Ái, con gái mà dữ như cọp dzậy, ai dám rước - Hắn đốp lại tôi
- À, không cần ai rước đâu, có “chồng” iu oy mà - Tôi chớp chớp chớp mắt. Hắn cũng thấy qua cái gương chiếu hậu.
- Có khi tôi cũng chạy mất dép!!
Hắn cười khẩy, chợt có hai thằng tóc xanh đỏ vượt lên trước. Hắn nổi máu, vặn ga phóng vượt qua hai thằng đó làm tôi giật mình suýt ngã ngửa ra sau. Vừa vượt lên, hắn vẫy một tay lên chào hai thằng đó!!Tôi bấu chặt yên xe, mặt tái xanh, thấy hơi lành lạnh vì tốc độ của hắn.
- Điên à??!! – Tôi nhíu mày
- Cô mạnh mồm dzậy mà không dám ôm eo tui hén!! - Hắn chọc tức tôi
- Ôm eo cậu làm chi??!!
- Thì “vợ” mà!! Ôm eo “chồng” đâu có sao há!!
- Oh, hoá ra là thế!! Nhưng chỉ sợ cậu đau thôi!!
Tôi nguýt hắn, rồi bíu chặt eo hắn.
- Á, đau quá trời, bỏ tay ra đi!!
- Sao kêu ôm mà!!
- Hổng dám nữa!! Sư tử cái
- Hả?? Nghe hổng rõ. Nói lại coi
- À không, hì hì
Tôi đấm mạnh vào lưng hắn, hắn bỏ 2 tay dơ lên trời, chiếc xe lảo đảo làm tôi sợ gần chết!! Phù phù…
- Lái xe kiểu rỳ đó!! Tôi chưa mua bảo hiểm đầy đủ đâu nghen!!
- Ai bảo cô đánh tôi, doạ cô xíu để trả thù thôi - Hắn nhớn một bên mày lên
Qua phố Tràng Thi, hắn hỏi tôi:
- Ăn kem không??
- Hả?? Nghe không rõ
- Điếc à! Ăn kem không?? - Hắn hét lên
- Oh, hôm nay trời mưa to nè. Tốt bụng nghe hén. Ăn thì ăn
Hắn lượn qua phố Tràng Tiền, “Kéttt…”, hắn phanh lại trước cửa hàng bán kem
- Xuống mua đi!! Cô chi nghen
- Hứ, tưởng tốt bụng. Hoá ra bắt bản cô nương khao hả?? Đồ mắc dịch – Tôi lườm hắn – Nhưng thôi, hôm nay bản cô nương sẽ khao, nhưng nói trước. Không có lần sau à nghen
- Biết rồi, biết rồi. Hôm nay quên đem tiền, lần sau đền gấp đôi, ok? Dô mua lẹ lên. - Hắn đẩy tôi đi
Tôi đi vào trong. Lưỡng lự xíu. Tôi biết, hắn ghét ăn kem sữa dừa. Còn tôi thì lại thích sữa dừa. Để coi nào, hai cây sữa dừa. Hắn không ăn được, tôi sẽ ăn. Vừa có tiếng là khao, vừa được chén 2 cây liền, hị hị. Tôi khâm phục mình quá!!
- Nè, ăn đi – Tôi chìa 1 cây kem cho hắn
- Hắn nhăn nhó – Kem gì đó? Trông giống sữa dừa nghen
- Thì nó chứ gì nữa!! – Tôi cười
- Ẹc, chả lẽ hok biết tôi ghét sữa dừa chắc - Hắn cau mày – Cô ăn hết đi, bực ghê!!
- Hị hị, thiệt nhá, ăn nè!!
- Lên xe đi, không ông bô cô lại lo - Hắn giục tôi, vẫn nhăn nhó
Tôi ngoan ngoãn lên xe, không nói lời nào…Vì còn đang bận “xơi tái” 2 cây kem nữa . Thoáng chốc đã về đến nhà. Tôi thở phảo nhẹ nhõm. Còn ngồi trên xe hắn giây nào là tính mạng tôi không được bảo toàn.
- Xuống coi. Đến nơi rồi!!
- Khỏi đuổi, tôi tự xuống!! Hứ, như kiểu thích lắm ấy!! Ai đưa ra ý kiến trở tôi về ha?? – Tôi cười đểu mỉa hắn
Hắn phóng nhanh ra đường cái rồi khuất xa. Phóng xe như kiểu của hắn thì chẳng mấy mà lê mặt xuống đường đâu. Mà thôi, muộn rồi, đi ngủ thôi. Mai lại thấy mặt hắn rồi, thật là nghĩ là bực ói máu!! Mà dạo này, hắn bạo mồm ghê, gọi tôi là “vợ” ngọt xớt. Thế là cái chiêu độc quyền của tôi coi như hết tác dụng rồi =.=!! ___________________________Hết tập 2 | | | | |
|